Trastorno de estrés postraumático (TEPT): todo o que necesitas saber

O trastorno de estrés postraumático (TEPT) é un trastorno psicolóxico moi común. De media, oito de cada 100 estadounidenses experimentarán este trastorno ao longo da súa vida. Entón, imos descubrir o que é este trastorno? Cal é a causa? Cal é o tratamento e a dirección do tratamento?

contido

1. Que é o trastorno de estrés postraumático (TEPT)?

En primeiro lugar, partiremos dunha condición moi común na vida cotiá que é o estrés.

O estrés enténdese como unha resposta adaptativa a un impacto ambiental. Inclúe: estresores ambientais e respostas persoais ao estrés.

Cando se enfrontan a situacións ambientais estresantes, sexan reais ou imaxinadas, os mecanismos de autodefensa do noso corpo aceleráronse neste rápido proceso automático, coñecido como resposta ao estrés. Esta resposta ao estrés inclúe: loitar, voar e conxelar. O seu propósito é axudar ao individuo a crear un novo equilibrio despois de ser influenciado polo medio.

Trastorno de estrés postraumático (TEPT): todo o que necesitas saber

Un elefante enojado é un factor estresante, a persoa de loita loitará automaticamente, a persoa de voo fuxirá automaticamente, a persoa de Freeze conxelará automaticamente o seu corpo

Resposta ao estrés dunha persoa cando se enfronta a unha situación profundamente angustiante e perturbadora, como unha guerra feroz, un desastre natural, un incendio na casa, a tortura, o terrorismo, a violación, etc. ) coñécese como estrés traumático.

Se unha persoa ten esta resposta ao estrés que aparece máis lenta e persistente despois do evento desencadeante traumático, sen remisión ao longo do tempo, debe controlarse o estado do estrés postraumático. A condición aínda será supervisada e avaliada por profesionais da saúde mental. Se a través deste proceso de seguimento, os síntomas anteriores son consistentes cos criterios de diagnóstico, entón pódese concluír que o trastorno de estrés postraumático.

2. Como aparece o trastorno de estrés postraumático (TEPT)?

Moitos de nós vivimos un evento traumático ao longo da nosa vida. Ás veces, algunhas persoas pasan por esas experiencias sen efectos duradeiros. Pero para outros, as experiencias persisten, provocando flashbacks de recordos negativos, pesadelos ou pensamentos e sentimentos que perturban a vida diaria.

Son estas experiencias debidas á debilidade psicolóxica dun individuo, non son capaces de superar o suceso como adoitamos imaxinar? Pregunta: "Son estas experiencias un síntoma do trastorno de estrés postraumático (TEPT), un trastorno bastante común que afecta a 8 de cada 100 estadounidenses polo menos unha vez na súa vida? Esta é unha pregunta formulada dende o punto de vista psicolóxico clínico. E os problemas psicolóxicos anteriores, serán vistos como parte do "cadro xeral" da psicoloxía humana en lugar de conclusións unidireccionais desde a vista dunha determinada "zona monocromática colorida". 

O trastorno de estrés postraumático (PTSD) foi recoñecido oficialmente en 1980 no Manual de diagnóstico de trastornos mentais III (DSM-III) da Asociación Americana de Psiquiatría. Pero este trastorno era coñecido antes da Primeira Guerra Mundial como Shell Shock (literalmente: choque causado por proxectís).

Notouse que os soldados, aínda que foran dados de baixa do exército e tiñan unha vida normal, pero despois dun tempo, presentaban manifestacións psicolóxicas anormais. Na Segunda Guerra Mundial, era máis coñecido, pero o trastorno de estrés postraumático só gañou realmente a atención e investigou en 1980, cando os psiquiatras estadounidenses estudaron unha síndrome chamada "síndrome de estrés". despois da guerra de Vietnam" apareceu nuns 700.000 veteranos estadounidenses que loitaron. en Vietnam (1965 - 1973).

O trastorno de estrés postraumático non só emerxe das guerras, senón que tamén se manifesta en moitos aspectos da vida de cada persoa. Normalmente, segue a catástrofes como violencia, violación, morte dun ser querido, suceso familiar, accidente de coche ou avión, inundación, terremoto, outros desastres naturais ou terrorismo. Como os terribles acontecementos do 11-S en Estados Unidos é un exemplo típico. Hai moitos casos documentados de trastorno de estrés postraumático despois.

Trastorno de estrés postraumático (TEPT): todo o que necesitas saber

3. Cales son os signos de que pode estar en risco de sufrir un trastorno de estrés postraumático?

A maioría das persoas que experimentan eventos traumáticos poden ter dificultade temporal para axustarse. Co tempo e a autocuración, melloran. Se os seus síntomas empeoran, persisten durante meses ou mesmo anos e afectan a súa vida diaria, é posible que teña un trastorno de estrés postraumático.

Estas son reaccións de estrés como experimentar flashbacks, pesadelos e ansiedade excesiva ou pensamentos incontrolables despois de que se produza o evento desencadeante traumático. Cando experimentas os seguintes síntomas durante máis dun mes, xa estás en risco de sufrir un trastorno de estrés postraumático.

3.1. Síntomas asociados á reexperimentación do evento traumático

  • Ter malos soños ou recordos dolorosos do evento.
  • Comportarse ou sentirse como se o evento volveu ocorrer.
  • Reacción de disociación da realidade ou perda de conciencia de todo o que nos rodea no presente.
  • Experimenta emocións intensas cando se lembra o evento.
  • Ter sensacións físicas intensas ao mencionar o evento (latexo ou salto do corazón, sudoración, falta de aire, sensación de desmayo, perda de control).

3.2. Síntomas asociados a evitar recordatorios do evento traumático

  • Evite pensamentos, conversacións ou sentimentos sobre o evento.
  • Evita persoas ou lugares asociados ao evento.

3.3. Síntomas relacionados con cambios negativos no pensamento ou no estado de ánimo

  • É difícil recordar partes importantes do trauma.
  • Sentirse adormecido ou perder a sensación en todo o que te rodea.
  • Falta de interese polas actividades sociais.
  • Incapacidade para experimentar estados de ánimo positivos.
  • Pesimista sobre o futuro.

3.4. Síntomas asociados a inquietude e aumento da vixilancia

  • Khó ngủ bao gồm khó vào giấc hoặc khó ngủ sâu.
  • Cáu gắt và bộc phát cơn giận.
  • Khó tập trung.
  • Cảm thấy dễ giật mình.
  • Tăng cảnh giác với xung quanh.

Các triệu chứng khác liên quan đến trạng thái giải thể nhân cách (cảm giác tách rời khiến một người cảm thấy như đang quan sát chính mình từ bên ngoài cơ thể, suy nghĩ/cảm xúc của chính họ) hoặc trạng thái tri giác sai thực tại (nhận thức không thực tế về môi trường xung quanh) cũng có thể xảy ra đối với một số người.

Hãy đến tìm gặp bác sĩ tâm thần hoặc chuyên viên tâm lý lâm sàng để theo dõi vì có thể bạn đang gặp phải vấn đề liên quan đến rối loạn stress sau sang chấn.

Trastorno de estrés postraumático (TEPT): todo o que necesitas saber

Triệu chứng căng thẳng sau sang chấn

4. Điều gì gây ra Rối loạn stress sau sang chấn?

Rối loạn stress sau sang chấn thường xảy ra khi nạn nhân chứng kiến hoặc trải nghiệm ​​một sự kiện căng thẳng gây nên sang chấn. Sự kiện đó có khả năng đe dọa tính mạng, gây thương tích nghiêm trọng hoặc bạo lực tình dục. Các loại sự kiện có khả năng gây ra rối loạn stress sau sang chấn là:

  • Tai nạn nghiêm trọng.
  • Thiên tai như cháy rừng, lũ lụt và động đất.
  • Sống trong vùng chiến sự, là người lính hoặc nạn nhân của chiến tranh.
  • Bị tấn công tình dục hoặc đe dọa tấn công tình dục.
  • Bị tấn công thể lý nghiêm trọng.
  • Thấy người khác bị thương hay bị giết.

Bất cứ ai cũng có thể phát triển rối loạn stress sau sang chấn, nhưng một số người có nguy cơ cao hơn. Lý do tại sao một số người phát triển rối loạn stress sau sang chấn hơn những người khác chưa hoàn toàn được hiểu rõ. Một ví dụ khác là khi bạn gặp đổ vỡ trong mối quan hệ hay mất việc. Có thể bạn sẽ cảm thấy đau khổ, nhưng lại không gây ra rối loạn stress sau sang chấn, vậy tại sao? Chúng ta sẽ hiểu được qua những yếu tố phát sinh rối loạn.

5. Các yếu tố phát sinh Rối loạn stress sau sang chấn

Phần lớn các rối loạn sức khỏe tâm thần là kết quả của nhiều yếu tố khác nhau chứ không chỉ là một yếu tố duy nhất gây ra. Rối loạn stress sau sang chấn cũng vậy, nguyên nhân gây ra rối loạn vẫn chưa thể kết luận. Nhưng những nghiên cứu đã cho thấy rằng, các yếu tố sau đóng góp vào sự phát sinh và tiến triển của rối loạn:

5.1. Cơ chế sinh tồn

Như có đề cập ở phần 1, rối loạn stress sau sang chấn có liên quan đến một cơ chế bản năng nhằm giúp bảo vệ con người trước những trải nghiệm đau thương. Ví dụ, như những triệu chứng liên quan đến tái trải nghiệm sự kiện sang chấn có thể buộc bạn phải suy nghĩ chi tiết về sự kiện này để bạn chuẩn bị tốt hơn nếu nó xảy ra lần nữa. Hay triệu chứng liên quan đến trạng thái bồn chồn và tăng cảnh giác có thể phát triển để giúp bạn phản ứng nhanh chóng trong một cuộc khủng hoảng khác.

Nhưng trong khi những phản ứng này có thể nhằm giúp bạn sống sót. Xong thực tế chúng rất lại gây khó khăn khi bạn không thể kiểm soát được những phản ứng đó hoặc chưa thể chấp nhận những trải nghiệm đau thương.

5.2. Nồng độ adrenaline cao

Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng những người bị rối loạn stress sau sang chấn có nồng độ các hormone do căng thẳng tăng cao bất thường. Thông thường, Khi gặp tình huống căng thẳng từ phía môi trường, dù là thật hay tưởng tượng, cơ thể sẽ sản sinh ra các hormone gây căng thẳng như adrenaline để kích hoạt phản ứng của cơ thể. Cơ chế này, được gọi là phản ứng căng thẳng. Phản ứng căng thẳng này bao gồm: đánh lại (fight), chạy trốn (fly) và đóng băng (frozen). Phản ứng này giúp cá nhân sinh tồn khi găp căng thẳng.

Ở người mắc rối loạn stress sau sang chấn, lượng lớn hormone do căng thẳng này vẫn được sản sinh ngay cả khi không có nguy hiểm. Một số giả định cho rằng, yếu tố này gây nên những triệu chứng liên quan đến thay đổi tiêu cực trong suy nghĩ hoặc tâm trạng của những người đó.

5.3. Thay đổi cấu trúc não bộ

Ở những người bị rối loạn stress sau sang chấn, các phần của bộ não liên quan đến xử lý cảm xúc có sự khác biệt với nhóm bình thường khi não được quét bằng kỹ thuật hình ảnh. Một phần của bộ não chịu trách nhiệm về trí nhớ và cảm xúc được gọi là đồi hải mã. Ở những người bị rối loạn stress sau sang chấn, đồi hải mã có kích thước nhỏ hơn. Có giả thuyết cho rằng những thay đổi trong phần não này có thể liên quan đến nỗi sợ hãi và lo lắng, tạo nên các triệu chứng liên quan đến việc tái trải nghiệm sự kiện sang chấn thông qua các trí nhớ và ký ức.

Sự thay đổi ở đồi hải mã của não bộ có thể thay đổi quy trình xử lý đúng của phần trí nhớ và ký ức thông qua những trải nghiệm mà ta trải qua khi hồi tưởng hay lúc gặp ác mộng. Từ đó, tạo ra những cảm xúc tiêu cực. Chu trình này củng cố sự nghiêm trọng của triệu chứng. Trên các cơ sở đó, trị liệu tâm lý với nhóm rối loạn stress sau sang chấn sẽ quan tâm nhiều đến quá trình xử lý đúng các ký ức và trải nghiệm.

6. Điều trị Rối loạn stress sau sang chấn

Rối loạn stress sau sang chấn có liên quan đến sự thay đổi quy trình xử lý đúng của phần trí nhớ và ký ức thông qua những trải nghiệm mà ta trải qua khi hồi tưởng hay lúc gặp ác mộng. Từ đó, tạo ra những cảm xúc tiêu cực. Chu trình này củng cố sự nghiêm trọng của triệu chứng. Rối loạn stress sau sang chấn gây ra sự đau khổ, rối loạn hoạt động xã hội – nghề nghiệp hay trong các lĩnh vực quan trọng khác. Nhưng hoàn toàn có thể điều trị bằng liệu pháp tâm lý và dược lý. 

6.1. Tâm lý trị liệu

Các liệu pháp trị liệu rối loạn stress sau sang chấn thường được thường được sử dụng đều được phát triển trên lý thuyết nhận thức hành vi (CBT). Nền tảng của lý thuyết xoay quanh việc thay đổi các kiểu mẫu suy nghĩ đang làm ảnh hưởng cuộc sống của bạn. Điều này có thể xảy ra thông qua việc nói về sang chấn của bạn hay nhận diện và chấp nhận về nơi nỗi sợ của bạn bắt đầu. Tùy thuộc vào điều kiện, các nhà tâm lý sẽ khuyến nghị về hình thức trị liệu sẽ là nhóm, gia đình hay vẫn là cá nhân.

Trị liệu PTSD có ba mục tiêu chính:

  • Cải thiện triệu chứng của bạn.
  • Xây dựng các kỹ năng ứng phó với stress và đương đầu sang chấn.
  • Khôi phục lòng tự trọng (self-esteem).

Liệu pháp tiếp xúc kéo dài (Prolonged Exposure – PE)

Liệu pháp PE được coi là một điều trị hiệu quả cho rối loạn stress sau sang chấn. Cách thức liệu pháp bao gồm các kỹ thuật hướng dẫn thân chủ cách kiểm soát thông qua việc đối mặt với những cảm xúc tiêu cực của bản thân.

Quy trình bao gồm việc bệnh nhân nói về chấn thương của bản thân với một nhà trị liệu. Và từng bước giúp bệnh nhân lập lại với những suy nghĩ, cảm xúc, ký ức và vấn đề mà người bị chấn thương mà bệnh nhân đã và đang tránh né kể từ khi gặp sự kiện chấn thương.

Liệu pháp PE này được xây dựng dựa trên lý thuyết học tập của Ivan Pavlov. Khi một chấn thương xảy ra, có rất nhiều yếu tố phụ xuất hiện trong môi trường như: mùi hương, khung cảnh, âm thanh… Chúng được ghi nhớ kết hợp với việc ghi nhớ những chấn thương. Và khi chúng ta gặp phải những yếu tố bên ngoài đó, não bộ sẽ hoạt hoá những kí ức về chấn thương. Điều này gây sợ hãi và lo lắng, khi đó, các triệu chứng xuất hiện.

Mục tiêu của liệu pháp PE là giúp bệnh nhân từng bước tiếp xúc lại với những trải nghiệm mà họ tránh né từ khi chấn thương xảy ra. Dần dần giúp bệnh nhân tương tác lại với cuộc sống hằng ngày.

Liệu pháp xử lý nhận thức (Cognitive Processing Therapy – CPT) 

Liệu pháp xử lý nhận thức là liệu pháp điều trị rối loạn stress sau sang chấn đã được chứng minh là có hiệu quả cao về mặt lâm sàng, trên nền tảng lý thuyết nhận thức – hành vi.

Quy trình khái quát bao gồm:

  • Bắt đầu cung cấp cho bệnh nhân những thông tin liên quan đến rối loạn stress sau sang chấn, suy nghĩ và cảm xúc. Bệnh nhân ý thức hơn về mối quan hệ giữa suy nghĩ, cảm xúc và bắt đầu để xác định “những suy nghĩ tự động”. Bệnh nhân bắt đầu hình dung về việc tại sao sự kiện đau buồn xảy ra và tác động của nó đối với niềm tin về bản thân, những người khác và cả thế giới.
  • A continuación, o paciente comeza a traballar no seu trauma. O paciente visualiza e describe a experiencia traumática. O terapeuta utiliza técnicas de TCC como preguntas socráticas e outras estratexias para axudar ao paciente a recoñecer os seus pensamentos inútiles sobre o trauma (por exemplo, autoculpar os pensamentos) e tomar medidas para corrixilos. 
  • Finalmente, o paciente desenvolveu as habilidades para identificar e abordar as crenzas desadaptativas sobre o seu trauma. Avaliar a eficiencia do proceso.

Terapia de desensibilización e reprocesamento dos movementos oculares (EMDR).

Esta terapia foi iniciada pola psicóloga estadounidense Francine Shapiro. Ela descubriu que "os pensamentos negativos simplemente obsesivos" desapareceron cando os seus ollos movéronse rapidamente de esquerda a dereita. Despois probounos en pacientes e descubriu que eran efectivos, especialmente aqueles con trastorno de estrés postraumático.

A terapia EMDR baséase na filosofía de que: A mente ten o poder de curarse a si mesma. Nesta terapia, os movementos oculares "liberan" mensaxes de trauma e reactivan o sistema de curación natural do córtex. Sen afirmar con certeza, Francine Shapiro propón unha asociación entre EMDR e sono REM. Este é o momento no que se soña, cando se reordena partes da memoria. Entón, os recordos con emocións negativas "reformatan" este proceso.

O proceso axuda ao paciente a comprender e activar os seus propios mecanismos de curación. Implica recordar recordos traumáticos na mente do paciente, ao tempo que se presta atención ao movemento de ida e volta dos dedos do terapeuta e aos sons e luces circundantes.

Outras terapias: algunhas outras psicoterapias que foron investigadas para demostrar ser eficaces no tratamento do trastorno de estrés postraumático inclúen:

  • Terapia de aceptación e compromiso ( Hayes , 1999).
  • Terapia de contar historias (Neuner, 2002).
  • Terapia de redución do estrés baseada na atención plena ( MBSR ) ( Kabat - Zinn , 2006).
  • Experiencias somáticas (Levine, 2010).
  • Psicoterapia ecléctica breve (Schnyder, 2011).

6.2. Tratamento farmacolóxico 

Hai diferenzas na actividade cerebral das persoas con trastorno de estrés postraumático en resposta aos factores estresantes. En parte debido a un desequilibrio nos niveis de neurotransmisores chamados neurotransmisores. As persoas con trastorno de estrés postraumático teñen máis probabilidades de provocar unha resposta de estrés (loitar, correr, conxelar). Isto agrava os síntomas do cliente.

Trastorno de estrés postraumático (TEPT): todo o que necesitas saber

Pódense usar medicamentos para tratar o TEPT

Tentar deter o estrés pode levar a pensamentos e sentimentos negativos. Algúns medicamentos ao afectar os produtos químicos cerebrais implicados no medo e a ansiedade axudarán a aliviar os síntomas, incluídos pesadelos e flashbacks. As drogas tamén afectan ás emocións, facéndoche sentir mellor.

Experiencias traumáticas que persisten, causando flashbacks de recordos negativos, pesadelos ou pensamentos e sentimentos negativos que perturban a vida diaria, isto pode ser unha manifestación do Trastorno por Estrés despois do trauma.

Calquera persoa pode desenvolver TEPT. É o resultado de moitos factores diferentes, non só dun único factor. O TEPT causa angustia, trastornos no funcionamento sociolaboral ou en áreas importantes. Pero é moi posible tratar con psicoterapia e farmacoloxía. De ningún xeito estás só. Entón, en canto teñas estas malas experiencias, ponte en contacto con profesionais da saúde mental para obter apoio.


Orixe do medo aos buratos (Trypophobia)

Orixe do medo aos buratos (Trypophobia)

O medo aos buratos (o nome científico é Trypophobia) é unha fobia a observar obxectos con pequenos buratos ou hematomas. Descubrímolo con SignsSymptomsList!

Trastorno de estrés postraumático (TEPT): todo o que necesitas saber

Trastorno de estrés postraumático (TEPT): todo o que necesitas saber

O trastorno de estrés postraumático é un trastorno psicolóxico común. Co doutor Nhieu Quang Thien Nhan para descubrir a causa, o tratamento e a dirección do tratamento

Trastorno de personalidade evitativo: causas, diagnóstico e tratamento

Trastorno de personalidade evitativo: causas, diagnóstico e tratamento

Este trastorno de personalidade evitativo dificultará moito a vida do paciente para recibir tratamento para o trastorno de personalidade evitativo o antes posible.

Trastorno da personalidade esquizofrenia

Trastorno da personalidade esquizofrenia

Se vostede ou un ser querido ten síntomas de trastorno esquizoide da personalidade, consulte co seu médico. Deixa que os expertos che axuden a ter unha vida significativa

A parálise do sono dá medo?

A parálise do sono dá medo?

Artigo do doutor Nguyen Trung Nghia sobre a parálise do sono, a explicación científica deste fenómeno e como axudarche a durmir mellor.

Trastorno desafiante da oposición (TOD): causas, diagnóstico e tratamento

Trastorno desafiante da oposición (TOD): causas, diagnóstico e tratamento

O artigo foi consultado polo doutor Vu Thanh Do sobre o trastorno desafiante de oposición (DOD) en calquera neno.

Trastorno de personalidade antisocial: causas, diagnóstico e tratamento

Trastorno de personalidade antisocial: causas, diagnóstico e tratamento

Con SignsSymptomsList aprende sobre as principais causas, diagnóstico e tratamento do trastorno de personalidade antisocial.

Trastorno de pesadelo: como conseguir unha boa noite de sono?

Trastorno de pesadelo: como conseguir unha boa noite de sono?

O artigo foi consultado polo doutor Phan Van Giao sobre o trastorno de pesadelo, que causa malos efectos na saúde.

Medo ás alturas: causas e tratamento

Medo ás alturas: causas e tratamento

Causas e información de tratamento do medo ás alturas - unha das fobias comúns escritas polo doutor Nhieu Quang Thien Nhan.

Síndrome de resaca: causas, diagnóstico e tratamento

Síndrome de resaca: causas, diagnóstico e tratamento

O artigo foi escrito polo doutor Nguyen Lam Giang sobre a síndrome de resaca, incluíndo síntomas desagradables que aparecen despois de beber demasiado alcohol.